Bài Thơ Cho Con Trai Đầu Lòng

Ba viết tặng con bài thơ thứ nhất
Khi nhân dân vừa giải phóng Sài Gòn
Thế kỷ đau buồn nô lệ hờn căm
Giờ chấm dứt để qua trang sử mới

Ôi đời đẹp ngày con tròn bốn tuổi
Hãy vỗ tay để chào đón hòa bình
Hãy cùng ba mừng dân tộc hồi sinh
Và hãnh diện người Việt ta anh dũng
Thế hệ con: thôi khỏi lo cầm súng
Bắn giết anh em bè bạn một nhà
Không còn người mê bơ sữa đô la
Bán đất nước và bỏ quên nòi giống
Thế hệ ba: ba đã nửa đời nhầm lẫn
Như ngựa mù sãi vó giữa đồng xanh
Giờ mở mắt nhìn vườn tược tan tành
Ba uất nghẹn mà âm thầm sám hối
Học sử về sau có ngày con hỏi
Cuộc chiến thuở nào ba ở phe mô?
Biết nói sao con khỏi tủi khỏi ngờ
Ôi câu hỏi cho chín mười năm tới
Ôi đau khổ cho người cha lạc lối

Ba sẽ trả lời câu hỏi từ nay
Bằng khối óc con tim bằng cả đôi tay
Chung tái tạo với niềm tin mãnh liệt
Thế hệ ba còn tràn đầy nhiệt huyết
Mười năm sau đất nước đã vinh quang
Câu trả lời chắc không quá muộn màng
Chóng lớn nhé, ba chờ nghe con hỏi

Bài thơ này cho con tròn bốn tuổi
Ngày ba còn ngồi cúi mặt ăn năn
Ngày nhân dân đuổi hết kẻ xâm lăng
Ba mong đợi về góp công xây dựng.

30-04-1975
(báo tường trại cải tạo HC-ĐN)