Bài Thơ Nhổ Răng

Ai vẻ răng em là sắt chôn trong đá
Trời sinh anh là tên thợ tháo đinh
Giữa chúng mình không còn có dịp lành
Sao em chọn ngày hôm nay xui xẻo

Sao em chọn ngày anh chưa thợ khéo
Đến chờ anh với ân hận vô duyên
Khi đi vào em bước dáng thật êm
Làm đánh thức men-răng-anh-bốc-mạnh.
Em đẹp quá nên anh không dám tránh
Em có duyên nên anh mới run tay
Tí thuốc đầu tiên em nhếch mép nhíu mày
Anh cố nén để lòng vơi xúc cảm
Quá ân hận anh trách mình quá đáng
Quá vội vàng nên mới thấy em đau
Nước mắt em tràn anh muốn lấy khăn lau
Song nhiệm vụ chỉ cho anh chặm máu
Ba lần thớn răng long kềm trật mấu
Em hít hà máu chảy cả mồm thương
Từng ngón chân em động đậy khác thường
Anh cảm thấy tim mình sắp rạn vỡ
Quá bất hạnh anh mới làm em khổ
Anh buông tay chờ em dịu cơn đau
Cả bầu trời mây tím kéo trôi mau
Qua cửa sổ anh thấy mình đơn độc
Trên ghế lạnh em bưng mồm muốn khóc
Anh xuôi tay để mặc niệm chiếc răng
Tưởng dễ dàng nên anh mới làm hăng
Chừ vỡ lỡ anh nghiêng mình chịu tội

Em đừng giận, đừng khóc, đừng hờn dỗi
Vạn nỗi niềm anh xin hẹn kiếp sau:
Hẹn kiếp sau anh giải nghệ tích sầu
Rồi sau đó sẽ theo nghề uốn tóc
Anh thiện nghệ để khỏi nhìn em khóc
Anh chìu em bằng cả vạn hôm nay
Vì bây giờ dù anh có nhẹ tay
Sao tránh khỏi em đau mồm hoen má
Vì răng em là sắt chôn trong đá
Cũng tại anh là tên thợ tháo đinh
Giữa chúng mình chắc còn có dịp lành
Anh xin hẹn chờ kiếp sau em nhé.

(BV Trung Ương Huế 1965)