Giai Điệu Thương
Cho Tùng ở Sông Bé,
Phương ở Đà Lạt,
Đạm, Cung ở La Khê
Cho những đứa em xa xứ
Cho những bạn đồng thời
Thương ngày xuân nắng mới có bầy bướm trắng chập chờn bay trên đám cải hoa vàng trong những tấm mành tre mới dựng thẳng theo lối đi trước sân ra ngõ. Thương đàn én xanh đen chao lượn quấn quít trước cánh đồng lúa xanh dưới bầu trời thấp đục. Thương cái lạnh tê tái cả tâm hồn ướt sũng cả mùa đông, nơi ấy có mẹ cha phập phồng lắng nghe cơn bão dữ.
Thương mùa thu im lìm, nắng khét mái ngói sân đình, tiếng thằn lằn chắc lưỡi - bên kia trường học lặng lẽ dưới tàng cây đón mùa khai giảng trong trang phục mới - như em yêu kiều, e ấp bên mẹ chờ nở nụ cười, tay trái mân mê trái thị nằm trong túi áo rộng thùng thình mặc nính có mùa thu chín vàng ngào ngạt hương xưa cổ tích đầy mộng mị.
Thương thuở ấu thơ trên sân trường, trên sân đình, trên cánh đồng vào những chiều trốn học, mặt mày lem luốc bụi đất, mực đổ đong đầy trên cổ áo, ngồi một lũ cọ dũa trên mấy cục đá mài bến đình mòn cả vân tay chưa phai nổi màu mực cũ. Thương những quyển vở tập đồ i tờ ghét bẩn, góc cuốn vỏ đậu tội tình với điểm ba điểm bốn màu đỏ lấm lem mồ hôi. Thương những miếng mẻ sành đã mài tròn trịa, những nắp ken nhà nghề có độn, những vòng cao su, những viên bi mẻ, những con voi, con cọp bằng nhựa thổi li ti theo mùa theo lớp nặng trĩu căng cứng trong túi quần dài rách gối lai nẹp xác xơ…
Thương những ngày mưa lê thê, bạn bè áo vá quần xài, tơi chằm tơi đoọc… Thương thằng Đục, thằng Vồ, thằng Kéo, con Nuôi đi học chạy chân đất vù vù với tàu lá chuối che đầu suốt cả mùa mưa.
Thương mùi thơm giấy mới vở Tennis, vở Cyclo, vở Ba Cô, vở Olympics trong những ngày đầu năm học. Bình mực Blue Black sang nhất một thời, bốn thằng hùn nhau chia đều ra bốn ve nhỏ xíu, bỏ thỏm vào lỗ bàn trước chỗ ngồi.
Thương ngày tết xa xưa ngập ngừng xỏ hai bàn chân thô vào đôi guốc mộc sơn trắng, có bông nhỏ lấm tấm vàng nhạt, có quai nhựa rất trong và đợn da năm nào cũng xám.
Thương một lũ đi thăm thầy ở cửa Chánh Tây dắt nhau lạc về cửa An Hòa sợ run muốn chết…
Thương năm ba ngày tết bên mạ bên chị bên anh bên cậu bên dì bên bác chia phe bài tới, xoa qua xoa lại con Ầm con Rún con Đấu con Quăng, anh chị treo nhau đứt chân đứt cẳng, vỗ tay cười tiếc ơi là tiếc.
Thương em thuở nhỏ mê chơi qua cầu lật ván tháo đinh, cầu tre lắc lẻo, một mình sang cái tay sang cái chân… Đôi mắt dõi lên dõi xuống theo trái ổi khô bầm, nhiệt tình lương tâm và trắc trở gian truân cho một thời lớn lên phải thân cò sớm trưa lặn lội long đong…
Thương vô cùng Mạ quê của ta. Vai gầy áo nối nửa đậm nửa đà, kham khổ mấy thời tấm bé, oằn lưng rách rưới vì chồng vì con gầy mòn… quanh quẩn xóm làng tối tăm hôm sớm, mo nang củi nè, lá tre tót rạ rơm tươi… thổi phì phò hun khói sè mắt cho nồi cơm lúc nào cũng vội… Mạ chưa hề cầm vững cây viết trong tay, chưa đọc nổi một câu, một hàng nhưng Mạ có những lời ru vô cùng dịu ngọt và Mạ hạnh phúc vô bờ khi nghe con thi đậu, trên mặt tan hết nỗi nhọc nhằn… nhưng rồi niềm vui có bao giờ được trọn?
Thương biết bao những thầy những cô thuở ta đến trường: Thầy Lữ, Thầy Hường, Thầy Cát, Thầy Liêu đã không còn trên đời này nhưng trong con vẫn sáng những lời, những chữ đạo nghĩa Thầy Trò Cha Mẹ Anh Em… Thương cô Hương, Thầy Kính, Thầy Hiếu, Thầy Dật, Thầy Khác… em lớn lên khắc ghi những gì gọi là Lương Tâm Đạo Đức của những nhà giáo dục lớn âm thầm… cho những đứa học trò quê mùa khốn khó… Bây giờ, bằng chắp nối những gì chưa cũ… xin mặc niệm quá khứ và hai giọt nước mắt cay nồng để tạ ơn sâu …